HỒN ĐI
THEO NGƯỜI
Gởi Điềm Ca
Gởi Điềm Ca
Nguồn: NET
1.
Mười năm tiều tụy
xác xơ
Mười năm sau vẫn xác xơ tụy tiều
Mười năm sau vẫn xác xơ tụy tiều
Dòng "Sông
tạnh"* sao quạnh hiu?
"Trời ra
giêng"* gió sao heo hắt buồn?
Lệ vô sắc nhiễm
trong hồn
Thất thơ đi giữa cô
đơn cõi người
Mười năm ôm mảnh
trăng côi
Lệ trăng lã chã, lệ
người tái tê
Một đời trăng tỏ
đường quê
Một đời người đứng
bên lề nhân gian
Dòng song lệ chảy
hàng hàng
"Gánh hoàng
hôn"* đổ tím "Ngàn hương"* thơ
Mười năm xa cách bơ
vơ
"Bên này biển
muộn"** ai ngờ gặp nhau?
2.
Niềm vui chưa nói
hết câu
Vầng trăng đã xế,
bên cầu xe qua
Ly bia, điếu thuốc,
bình trà
Niềm vui chưa cạn đã
qua một ngày
Một ngày qua chẳng
ai hay
Chín mươi ngày bỗng
sáng nay bay vèo
Đêm qua ly rượu buồn
thiu
Dường như rượu cũng
buồn vui theo người
Sáng nay điếu thuốc
ngậm ngùi
Dường như thuốc cũng
nếm mùi biệt ly
3.
Người về hay người
ra đi?
Sáng nay tôi đứng
bên cây thẩn thờ
Tôi buồn hơn những
câu thơ
Của tôi/ người:
xướng họa chờ trăng lên
Tôi buồn hơn cả đỉnh
buồn
Buồn tôi cộng nỗi cô
đơn của người
Sáng nay người với
mây trời
Vèo bay mất hút sao
tôi mãi nhìn?
Nhìn theo những vệt
khói in
Trời cao thăm thẳm
cầu xin một lời...
Tạ ơn Trời đã đưa
người
Vượt ngàn/ biển rộng
cùng tôi tương phùng
Mừng vui lên tới
chín từng!
Mừng vui như thể
chưa từng mừng vui.
4.
Làm sao nói hết tình
tôi
Khi nhà vắng vẻ, khi
người đã đi
Ngoài hiên bao
thuốc, cái ly
Gạt tàn, hộp quẹt,
giấy ghi kẻ hàng
Tôi ngồi lên chiếc
ghế đan
Ghế êm bạn vẫn
thường nhường cho tôi...
Bên song người xếp
bằng ngồi
Ngoài hiên nhà lưới
mưa rơi hàng hang...
Từng trang kỷ niệm
lần đan
Giọng người ấm áp át
ngàn tiếng mưa
Chuyện từ mấy chục
năm xưa
Cứ theo ngọn thác vỡ
đê tràn về
Cuộc đời xanh tựa
giấc mơ
Cùng nhau sống lại
tuổi thơ rạng ngời
Nói cười luyến tiếng
quen hơi
Quên thời gian để
niềm vui tuôn tràn...
5.
Chiều nay tôi thật
biết buồn
Dù hôm qua biết sẽ
còn buồn hơn
Sáng nay người về cố
hương
Mình tôi ngồi lại
nhớ thương ngập tràn
Ngày dài rồi cũng
phai tàn
Màn đêm ngắn ngủi cũng
mang đi người
Ngồi đây tôi với nỗi
tôi
Nỗi lưu vong với nỗi
đời héo hon
Sáng nay tôi thật
biết buồn
Mười năm cứ ngỡ nỗi
buồn nguôi ngoai
Nào ngờ buồn nỗi
buồn dài
Buồn nỗi buồn ngắn,
buồn hai phương trời
Buồn gần, buồn lại xa
xôi
Niềm vui kia đã thúc
thôi buồn này
Người đi rồi, tại
nơi đây
Tôi châm đóm lửa
buồn lây xứ người
Người đi rồi, xa
thật rồi
Tôi châm điếu thuốc
buồn rơi xứ người.
Đời lưu vong hết
lối, nơi
Tuyệt không thạch
một cho tôi gối đầu
6.
Ngày xưa Chức Nữ qua
cầu
Cầu Ô Thước chắc
cũng sầu như tôi
Dòng sông trắng đội
mưa trôi...
Chiếc cầu lẻ bóng
muôn đời ngóng trông
Nay người từ cõi nhớ
mong
Mang quê hương tới
cả lòng sắt son
Đời tôi lưu lạc tha
phương
Gặp người như gặp
quê hương xóm làng
Gặp dòng sông, gặp
con đường
Gặp đồng lúa chín,
gặp hàng cau xinh
Gặp tán gạo đỏ bên
đình
Gặp cây cầu ván gập
ghình bắt ngang
Gặp tình chị, gặp
nghĩa em
Gặp lời ru mẹ giữa
ngàn lời ca
Gặp trưa hè tiếng tu
qua
Gặp trăng thu sáng
ngõ hoa êm đềm
Gặp câu hò giọng
ngọt mềm
Gặp tuổi thơ, gặp
những đêm thanh bình
Bồi hồi chiêng trống
hội đình
Mơ màng tiếng đại
hồng chung lễ chùa
Nồng nàn ly rượu
đón đưa
Rộn ràng tiếng pháo
giao thừa vang vang
Dạt dào tình nghĩa
xóm làng
Xuyến xao én liệng,
hân hoan sen hồng
Bâng khuâng sương phủ
kín đồng
Ngậm ngùi chiếc lá
sầu đông rơi đầy
Ơ hờ nhìn tháng
ngày bay
Tình quê kỳ diệu
ngất ngây tâm hồn
Mười năm nhớ nước,
thương non
Như cây palm đứng cô
đơn giữa đời
Mười năm góc biển,
chân trời
Chiêm bao, sự thật,
tôi người gặp nhau?
7.
Chín mươi ngày thoắt
qua mau
Chiêm bao, sự thật,
để sầu riêng tôi?
Nửa đêm tôi vẫn còn
ngồi
Nơi ba tháng trước
người, tôi vui buồn
Tôi phà khói thuốc
cuộn tròn
Khói bay vòng lại
vui buồn có nhau?
Một ly bia giữa đêm
thâu
Ly bia sủi bọt lệ
đâu chảy dài?
Mười năm biệt xứ xa
người
Chua cay nghìn nỗi
thân tôi rã mòn
Gặp người vui nỗi
vui hoan
Xa người buồn với
mối buồn nguyên xi
Chiếc xe vụt đến rồi
đi
Còn tôi pho tượng
hồn đi theo người.
VINH HỒ
(Orlando ,
2 giờ khuya 26/7/05
ngày Điềm Ca về lại VN)
Nguồn: NET
* Tên 4 tập thơ của Điềm Ca
** Tên tập thơ của Vinh Hồ
No comments:
Post a Comment