Thursday, May 24, 2018

TRANG THƠ VĂN NHẠC
MINH NHà
Nguyễn Thanh Dũng  
Hình ảnh minh họa: nguồn NET


MINH NHÃ
- Bút hiệu thơ: Minh Nhã
- Bút hiệu văn: Nguyễn Thanh Dũng
- Tên thật: Nguyễn Hữu Hiệp
- Trước năm 1975: Khóa 17 Ngành Quân Cụ/ QLVNCH.
- Hiện định cư tại Chicago, Illinois H.O.15 (01-1993)
- Đã phát hành CD thơ:
           BA MIỀN NHUNG NHỚ
- Đã in chung thơ với nhiều tác giả trong
           thi đàn Hương Thời Gian 1, 2, 3 và 4
- Đã in chung truyện ngắn với nhiều tác giả:
            NỖI LÒNG NGƯỜI ĐI
- Đã in chung thơ với nhiều tác giả:
            QUÊ HƯƠNG TRONG NIỀM NHỚ
- Đã in chung thơ với hai tác giả:
            SÓNG BẠC ĐẦU
- Có thơ đăng trong thi tập
            Cụm Hoa Tình Yêu từ năm 2000.
            (Hội Thơ Tài Tử Việt Nam Hải Ngoại) 
- Có thơ đăng trong nhiều tuyển tập do
             thi hữu Phổ Đức chủ trương ở Saigon
-   Đã sinh hoạt với Hội Văn Nghệ Tự Do và
             Hội Văn Bút Đông Nam Hoa Kỳ Orlando (Florida).





ANH VA EM - Minh Nhã
Nguyễn Thanh Dũng - Huynh Van Ni
 
Truyện ngắn
Minh Nhã NguyễnThanh Dũng:


NHƯ SƯƠNG NHƯ KHÓI 
 Ngày xưa, mỗi lần em buông tiếng hát,
thì anh tay phím nắn nót cung đàn.
Từng nhịp nhặt khoan anh ru hồn theo tiếng tơ.
Nhẹ dìu lời ca em thăng trầm theo từng lúc,
và rồi hờn yêu em khi nào em hát sai,
em nũng nịu cười nói sai là tại anh...”.
(Giọng Ca Dĩ Vãng của nhạc sĩ Bảo Thu)
 
Tôi hướng dẫn ký âm pháp và đàn ghi-ta lúc nàng chưa tròn 16 tuổi; luyện giọng hát, tập ngân dài khi nàng làm sinh nhật ở tuổi 17. Từng bước đi của nàng tôi dìu dắt không mệt mỏi. Nàng hát tự nhiên như nói chuyện, không sửa giọng, không cầu kỳ và biết cách diễn đạt ý nhạc lời ca lúc nhặt lúc khoan. Mỗi khi hát, âm ba trong vắt như tiếng suối reo, nhẹ nhàng như làn gió thoảng. Giọng nàng thích hợp với âm giai thứ (minor) và giai điệu chậm.

Mỗi đêm đến phòng trà đánh đàn cho ban nhạc, tôi đèo nàng trên chiếc xe Mobylette xanh cũ kỹ để nàng làm quen với không khí sân khấu bỏ túi. Khi đài phát thanh Saigon tuyển lựa ca sĩ, tôi chở nàng đi thi. Nàng đã không phụ công lao tôi hướng dẫn.


Từ đó, ngoài đài phát thanh Saigon, nàng hát cho đài phát thanh quân đội và đôi khi theo ban nhạc của tôi lên truyền hình. Nàng có vóc dáng mềm mại dễ thương. Khuôn mặt thích hợp ánh đèn màu, với đôi mắt hai mí, sóng mũi thanh tú và nụ cười làm siêu lòng người đối diện. 

Ngày nào tiếng hát nàng cũng theo làn sóng điện trải dài khắp nơi, lúc qua đài phát thanh, lúc qua màn ảnh truyền hình. Giọng ca cứ thế cao vút trong không gian, càng lúc càng vang xa... thật xa... như cuộc đời nàng xa ông thầy dạy nhạc nghèo nàn này một cách êm xuôi.

Danh tiếng và nhan sắc của Nữ Vương ca nhạc Huyền Hương Huyền khiến biết bao người, không phân biệt tuổi tác và giới tính, thực sự mến chuộng. Nàng là ngọn lửa rực sáng của nền ca nhạc Việt Nam đang vươn lên trong thập niên đó. Đến đỉnh vinh quang, ngôi sao nào cũng lấp lánh, che chắn hẳn cái nghèo nàn, khổ đau thuở ban đầu. Người ca sĩ bao giờ cũng nổi tiếng và giàu sang nhanh hơn giới nhạc sĩ sáng tác và nhạc công. Thời nào cũng thế.

Tôi không oán hận hay trách móc bé Thiềm – tên cúng cơm của nàng –  mà âm thầm lên Ban Mê Thuột, cộng tác với ban nhạc ty thông tin tỉnh. Tôi đi xa để lãng quên thói đời, chỉ biết tự trách mình, thân phận một nghệ sĩ nghèo. 

Màu đất đỏ cao nguyên, cái lạnh lan man với núi rừng xanh ngát trùng điệp là một liều thuốc tâm lý để tôi an tâm sống cuộc đời ẩn dật. Dù vậy, mỗi lần anh trưởng ty thông tin mở máy phát thanh hàng ngày, giọng hát Huyền Hương Huyền lại hòa trong gió, được khuếch âm từ chiếc loa gắn trên cột đèn trước sân trụ sở, tôi ngưng mọi công tác để lắng tai nghe... Tôi vẫn yêu giọng hát nàng, giọng hát ngập ngừng buổi tập dượt ban đầu, giọng hát bể tiếng của đứa con gái tuổi dậy thì, nũng nịu khi hát sai nhịp. Bây giờ giọng ca vàng, điêu luyện đó mượt mà, đài các và truyền cảm, được hàng triệu khán thính giả hâm mộ. Có lẽ trời sinh ra để nàng dùng lời ca điệu nhạc an ủi, vuốt ve những đau khổ con người tàng ẩn trong lòng.

Cái buồn theo không gian và thời gian chất chứa. Cái buồn sẽ vơi đi khi con tim được dịp hòa trải niềm tâm sự mình trên suối thơ, trên dòng văn hoặc trên khuông nhạc. Tôi vùi đầu sáng tác những bài ca sầu cảm...

Vào một chiều thu, gió heo may tựa bàn tay nhung lụa vuốt ve hàng dương liễu trên con đường dốc thoai thoải. Mầu đất mốc nâu xậm im ắng sau cơn mưa bụi ban trưa. Mở radio tiếp vận đài Saigon, tôi bỗng lạnh người khi nghe giọng Huyền Hương Huyền hát bản “Tình Bay Xa” của tôi.  Khi sáng tác bản nhạc, tôi hát như say như mê, cho rằng đã diễn tả hết nỗi lòng người tha hương lữ thứ. Chẳng ngờ giọng hát nhuần nhuyễn của nàng trộn lẫn với nhịp điệu đến nỗi không phân biệt được đâu là nhạc đâu là lời, theo gió thoang thoảng khi nhỏ khi to. Bên tai chỉ còn nghe âm hưởng man mác, nức nở, phát xuất tự đáy tâm hồn người cô quạnh. Có rất nhiều ca sĩ hát bản này, nhưng không thành công vì tôi chỉ soạn riêng cho chất giọng nàng. Nàng đã xoa dịu niềm cô quạnh một người rời thành đô hoa lệ, về nơi đèo heo hút gió, vùng trời xa xăm để tìm quên lãng theo thời gian và không gian. Tôi như lịm dần vào cõi hư không...


Thời gian trôi...

Đến Chicago thăm người bạn vong niên, tối thứ Bảy, anh rủ tôi đến nhà hàng Phượng Hồng uống cà phê nghe nhạc sống. 

Từ lâu, rất lâu tôi không còn buông chùng tơ đàn theo nhịp thở tâm tư. Tôi muốn ấn tượng thuở ban đầu đã tan vỡ theo bọt nước thì cứ theo sóng thời gian trôi mãi, trôi mãi...để ra biển cả quá khứ.

Nhưng đêm nay, nghe dàn trống hòa nhịp với tiếng đàn bass điệu Boston, nghe Guitar solo bài “Ánh Đèn Đêm”, tôi như tiếc nhớ khoảng trời biền biệt mãi mãi không trở về. Tiếng Clarinette vời vợi, tí tách giọt vắn giọt dài “Nửa Đêm Ngoài Phố”, “Mưa Đêm Ngoại Ô”. Tâm hồn cằn cỗi có dịp  dấy lên niềm cảm hứng như lúc tôi còn cộng tác với các phòng trà.

Trong ban nhạc nhà hàng, một cậu em quen thân ở ty thông tin Ban Mê Thuột – nhạc sĩ Lâm Quang – không hỏi ý kiến trước, đã ân cần mời tôi lên trình diễn. Dễ chừng hơn 20 năm không sử dụng nhạc khí, tôi hơi luống cuống khi so lại dây đàn. Phía dưới khán giả, những cặp mắt lấp lánh trong ánh đèn mờ nhạt nhòa...

“Ai đang xây lầu gác vàng cao sang, ai đem cung nhạc tiếng đàn gieo hoan.

Lời ca ngày đó đã xa rồi, mà ai còn trút  mãi cung đàn vọng về tim...

Giờ đây mỗi lần em buông tiếng hát, thì ai thay thế nắn phím cung đàn.

Từng nhịp nhặt khoan ai sẽ dìu theo tiếng em và lời hờn yêu em không còn như ngày trước, và rồi tại ai trong mỗi lần em hát sai.

Cung lỡ dây chùng mấy ai đàn đừng sai...”.

(Giọng Ca Dĩ Vãng của nhạc sĩ Bảo Thu)


Giờ “break”, nhạc sĩ Lâm Quang kéo tôi vào hậu trường. Các ca sĩ trẻ cười đùa trong căn phòng hóa trang. Tại góc phòng, tôi thấy một bà mặc áo kim tuyến xanh đang uống nước. Lâm Quang chưa kịp giới thiệu, nàng đã buột miệng:

– Anh Lê Thường...

Tôi còn đang ngơ ngác, Lâm Quang cho biết bà là chủ nhà hàng này, đoạn trở ra ngoài.

Ngồi ghế salon đối diện nàng, tôi nghĩ mãi không rõ là ai, có thể một người nào đó biết tôi thuở trước và chắc hẳn nàng nhờ Lâm Quang vời tôi vào đây.

Tôi nói khẽ:

– Chào bà...

– Anh Lê Thường... anh không nhận ra em sao?

Tôi nhìn nàng. Trước mắt tôi là một người đàn bà khoảng sáu mươi, béo phục phà phục phịch. Phấn son không che kín các nếp nhăn thời gian.

– Bé Thiềm đây anh... Lúc nãy nghe anh hát bài “Giọng Ca Dĩ Vãng”, em nhận ngay ra anh. Làm sao quên được... Kỷ niệm đầu đời lúc anh tập cho em từng nốt nhạc, sửa từng lời ca...

Tôi phân trần. Sở dĩ tôi hát bài đó vì nó đã ăn sâu vào tiềm thức tôi. Không có gì đậm nét bằng những kỷ niệm đầu đời, những ngày thơ mộng đã qua.

Nàng thút thít khóc... 

Đã bốn mươi năm tôi không gặp nàng. Đầu óc tôi lúc nào cũng mường tượng một cô bé mảnh khảnh, khuôn mặt trái xoan, dáng dấp dịu dàng. Chính thời gian là thủ phạm giết chết tuổi xanh, biến thể con người như khung kính dị dạng. Mình chẳng biết mình hóa lão vì cơ thể bị gặm nhấm từ từ. Hai hình ảnh trên một con người chỉ được phát giác với quãng cách đơn vị đo lường: vẫn là thời gian ác nghiệt.

Bé Thiềm – Nữ Vương Ca Nhạc Huyền Hương Huyền – trách tôi bỏ đi sao không báo nàng biết. Tôi cười tha thứ. Chính nàng xa tôi chứ tôi đâu phụ nàng. Danh vọng, nhịp sống cuồng vội của một người nổi tiếng, đã khiến nàng thưa thớt đến với người nhạc sĩ đã hết duyên hết nợ.

Nàng vẫn nhỏ nhẹ:

– Em biết bài “Tình Bay Xa” là của anh dù anh lấy tên khác. Gần nhau nhiều năm trời, tuy chúng mình không nói lời thương yêu, nhưng ý nghĩ của nhau, mình đều rõ. Lời bản nhạc trách móc kẻ bạc tình, như lưỡi dao đâm vào tim em. Niềm đau của anh cũng là nỗi khổ của em. Em đăng báo, gửi lời nhắn tin lên đài truyền thanh và tuyền hình tìm anh, nhưng vẫn bặt vô âm tín. Tại sao anh giận em ? Phái nam săn đón em là chuyện của họ. Họ tâng bốc em, mua chuộc em là quyền của họ. Riêng em tưởng nhớ đến ai, thương yêu ai, anh không biết sao? Lúc em thành danh là lúc em nghĩ đến anh nhiều nhất...

Nàng tiếp:

– Anh nghĩ xem. Chờ đợi một người quyết tâm lánh mặt, chờ đến bao giờ ? Tuổi xuân con người – nhất là người con gái – nhanh như gió thoảng mây bay, mong manh như sương như khói. Mất tin anh, năm năm sau em mới lập gia đình...Thời gian mòn mỏi dài như vậy chưa đủ sao anh? 

Tôi thở dài...Tôi không muốn nhắc đến chồng con nàng, cũng không muốn đề cập đến gia đình tôi. Tôi muốn giây phút này dành trọn vẹn cho nỗi nhớ niềm thương ray rứt trong 40 năm đằng đẵng. Nàng tiếc nuối, tôi nuối tiếc...           

Bốn mươi năm!  Từ một cô bé tuổi hồn nhiên ngây thơ, bây giờ hiện thân là một bà già. Có chăng phong cách Nữ Vương Ca Nhạc còn đọng sót lại qua dáng dấp sang trọng của một thời từng bước trên đỉnh cao danh vọng.

Thời gian còn lại là bao?  Phải chăng cuộc đời chỉ là phù du? Cho dù một giai nhân nắm trong tay tất cả giàu sang, danh vọng; cho dù một anh hùng đầy quyền bính, tung hoành lẫm liệt bốn phương trời, khi về già cũng chỉ còn lại những thân xác bèo nhèo, bệ rạc, tâm tưởng cằn cỗi, bi quan yếm thế. Thế gian này mấy ai giữ được mảnh đời trẻ mãi không già, mấy ai bảo tồn nhan sắc không tàn phai và mấy ai gìn giữ được khí tiết không biến chất?

            Nàng và tôi – hai cặp mắt lão không còn tinh anh thời tuổi trẻ, nhìn nhau –  yên lặng, nhưng như ngầm nói với nhau nghìn lời...                                                  





NGƯỜI V QUÊ


Đỗ An quê Th  Đức, vùng chùa Huê Nghiêm.  Lúc by gi chưa có xa l Saigon-Biên Hoà.  Mun lên nhà anh, tôi đạp xe t Phú Nhun,  qua cu Bình Li, cu Gò Dưa, vào ch Th Đức,  r đường đá đỏ ngang chùa Huê Nghiêm, đi tht xa mi đến nhà An.  
Đỗ An và tôi hc cùng lp trường tư thc Nguyn Khuyến, gn Ch Đũi.  An thích tôi vì hai đứa đồng tui, hp tính và nhà  nghèo.  Nhưng điu quan trng hơn,  An mun tôi ly Huyn, em gái kế anh.
Huyn hc hết tiu hc, nhà ph ba má nàng canh tác.  Ngoài mt mu rung phi làm, hàng ngày Huyn  gánh rau ph má nàng ra ch Th Đức bán, tin li mua thc ăn, xế trưa mi tr v nhà.  Tt c dn tài chánh để Đỗ An ăn hc, hy vng giúp gia đình mai sau.
Ba má An mun chn tôi làm r,  ng ý nếu có dp, mi ba má tôi lên chơi để tht cht tình thân hai gia đình.  Tôi vâng d cho qua chuyn vì tôi chê Huyn.  Nàng không đẹp.  Dm mưa dãi nng lo vic đồng áng, nước da nâu sm, thâm tâm tôi li thích làn da trng, tươi mát.  Bàn tay nàng thô  kch, ngón tay mp ú như trái chui cau, tôi li chung bàn tay mm mi, ngón thon dài búp măng.  Qun áo Huyn  xc xếch.  Đầu tóc Huyn bù xù.  Mi ch hình thc bên ngoài, tôi đã tht s mt hết hng thú.  So vi Như, người tôi thương trường Nguyn Khuyến, tôi điên khùng mi ly Huyn.  
Không biết An tán thế nào, ông bà c tôi c đòi lên Th Đức thăm gia đình An.  Khi gp mt Huyn, má tôi bt tôi phi cưới ngay, không kp hc thi Trung Hc Đệ Nht Cp.  Bà so sánh ngược li.  Bà cho rng  Như, cô gái tâm đầu ý hip vi  tôi không đảm đang, chung thu, nết na bng Huyn.  Áo mc không qua khi đầu, thân trai hiếu tho,  đành nhm mt theo lnh song thân.
Chiu tân hôn, tôi bun bc, cùng bn bè ung rượu đến say tuý luý. 
Ti đó tôi ng ti phòng khách.   Na đêm, trong cơn mơ mơ màng màng, tôi thy Như đến vi tôi, mt mày rũ.  Chúng tôi ôm chm ly nhau, vi vàng như s thi gian ct đứt nim hnh phúc.  Nàng dâng hiến cho tôi cuc đời nàng.  Tôi đã âu yếm nàng vi tt c đam mê như trên đời này ch duy nht có mt mình nàng đem hoan lc đến cho tôi...
Sáng  ra,  mi  biết mình đã nm cnh Huyn trên giường tân hôn.  Và Như ca tôi đêm qua chính là Huyn !  
*
Ba má tôi quý Huyn lm.  Dĩ nhiên trong nhà mt tay nàng quán xuyến. Qun áo dơ, tôi quăng ba bãi, nàng git giũ sch s, i xếp cn thn.  Khăn tay vi phin trng phau, nàng rua ch vàng nht màu tôi ưa thích   c chc cái, xếp gn gàng  trong t qun áo.  Hai em gái tôi qun quýt bên Huyn vì Huyn không để các em tôi động móng tay.  Ng riêng s ba má tôi ry rà, đêm nào đi ng tôi cũng mc hai ba lp qun áo như  do ph mùa đông.  Tôi không mun gn nàng thêm na.   Huyn không nói năng gì, vn lo tròn bn phn làm v và làm dâu.  
Thi trượt THĐNC, tôi b gi đi quân dch.   Thế là thoát hoàn cnh tr trêu, khi làm chng bt đắt dĩ.  
Trong nhng cuc hành quân xa nhà, đôi khi tôi cũng chnh lòng nghĩ đến Huyn.  Nhưng vào các thành ph tm dng quân, các em gái quán rượu đã xoá nhoà tt c trong tôi.  Tôi phi lòng Thơ,  con bà ch quán.   Nàng thích tôi vì tôi tiêu tin x láng.  Chúng tôi sng vi nhau như v chng.  Qua thi gian dưỡng quân, tôi li lên đường theo chiến dch.  
Mt ln hưởng 7 ngày phép, tôi không v Saigon, tt qua nhà người v không cưới hi.  Thy tôi, Thơ đỏng đảnh cười.  Nàng xoè tay hi lương bng.  Tôi tr n Quân Tiếp V hết tin.   Nàng tr mt, càm ràm:
Xi ơi, lương h sĩ nht ca anh không đủ cho tôi mua son phn !  Xí, nghèo mà ham... 
Tôi tht thn... Bà hàng xóm r tai:
Nó đang cp b vi mt ông Đại uý Pháo Binh.  Chiu nào cũng rong chơi bng xe dép.
Tôi v đơn v, dù chưa hết phép.
*
Cui tháng Ba năm 75, đơn v tôi theo đường bin rút v Vũng Tàu, sau đó tôi đi luôn ra nước ngoài.  Tôi không sao ln mò v nhà được vì đường sá đầy quân địch, cho dù lòng tôi xn xang lo cho ba má tôi và các em gái tôi.
Khi định cư ti M, tôi mt liên lc vi gia đình.  Mãi lâu v sau,  Đỗ An thư cho biết hai em gái tôi vượt biên, thuyn đắm và hai đứa chết vùi dưới lòng đại dương.  Gia đình tôi b đui đi vùng kinh tế mi.  Huyn cuc đất trng khoai, trng bp,  chăm sóc ba má tôi như chăm sóc cha m rut.  Ba má tôi lo bun, thiếu ăn, sinh bo bnh, ln lượt lìa đời.  Huyn bán chiếc nhn cưới k nim  để lo chôn ct hai người.
Mt hôm, tôi nhn tin Đỗ An.  Trong thư An nói sau khi cúng 49 ngày má tôi, Huyn đã ri nhà và không biết đi v đâu.  Khi An đến ch Huyn , căn nhà trng hoác. An tìm  thy mt gói giy du trong t g cnh chõng tre.   An m ra.  Chiếc áo chemise cũ ca tôi được cun tròn chung chiếc áo cưới màu trng tinh khiết ca nàng.
Sng đời chng trn vn, lúc bit ly, nàng ch dám ước mun hơi hướm hai người quyn mãi vào nhau...                                
*
Ri mt ngày tôi mi cht nghĩ đến mình.  Ngày đó người bn làm chung s gii thiu người em gái bà con:  Cô Hng Lan, đang sng vi ba má nàng Long Khánh.
Ngoài bn mươi tui đời, tri qua biết bao long đong, bun nhiu hơn vui, kh nhiu hơn sướng, tôi như quên hn mình còn có cuc sng trên thế gian su i này.  Nơi thành ph  Libertyville, bang Illinois vng người Vit, tôi như mt cái máy.  Ngày ngày đi làm, ti v chui vào căn phòng thuê nh hp  để  ngm  nhm  thi  gian dài không bao gi dt.
Qua mô t ca Thin, tôi tàm tm hình dung con người Hng Lan.  Trước s dng dưng ca tôi, Thin đích thân xung dch v Du Lch Uptown Chicago đặt vé máy bay.
Đến ngày đi, Thin lái xe đưa tôi ra sân bay để tôi v Saigon.
Tôi li cũng như mt con người Robot, vai đeo balô đựng vài b qun áo, thn th chui vào phòng ch đợi phi trường O Hare.   Đầu óc rng tuếch ca tôi đôi khi loé lên hình nh người v tht quê mùa, nhưng đầy tình thương yêu tôi, đầy đức tính hiếu tho đối vi cha m chng, khiến tôi nhm mt li, ch mun khóc như đứa tr thơ.  V Vit Nam chuyến này, tôi cm thy lòng tht min cưỡng.  Con người tuy khô khan, chôn cht thâm tình vào dĩ vãng, nhưng khi nghĩ tui già đến gn k, phút giây nào đó tôi cung quít lo toan đến lúc đau yếu, cô đơn, sng lăn lóc trong bnh vin hoc trong nhà dưỡng lão. Động cơ duy nht không vng chc đó khiến tôi nghe li đường mt ca Thin để làm mt chuyến tr v quê hương sau hơn hai mươi năm bin bit nơi x người...
Mò mm theo địa ch Thin ghi, tôi tìm nhà Hng Lan  không khó khăn vì Long Khánh là mt thành ph nh bé.
Màu đỏ vùng đất l như có ma lc cun hút tôi.  Tôi t hi không l nơi chn có người con gái chưa quen này đã khiến tôi chi b hình nh người v ch mt ln gn gũi ?
Gia đình Hng Lan thuc loi khá gi.  Ông bà c năm nay gn by mươi, nhưng còn rt kho mnh.  Trước năm 1975, ông bà có ca tim xut nhp cng trên đường T Do, qun I  Saigon.  Sau khi b đánh tư sn, ông bà và các con v sng vi người con trai ln có vườn cà phê và tiêu đây.
Hng Lan 31 tui.  Ba nàng cho biết vì tính tình  cao ngo nên đám nào đến dm hi, nàng đều chê bai và t chi.  Vì quá kén chn nên mãi đến nay nàng vn phòng đơn gi l.  Sc mt hng hào, dáng người thon thon, chân tay yu điu, mi thot nhìn ai cũng tm tc va ý và mun  kết thân.  Sau khi tt nghip Ph Thông Trung Hc ti địa phương, nàng v Saigon theo hc  Đại Hc Tng Hp.  Vì bt đồng ý kiến vi người ch rut th ba Saigon, nơi nàng trú ng, Hng Lan đùng đùng b v Long Khánh vi cha m, không thèm hc na.
Ngi nói chuyn vi người con gái dim l và kiêu sa, tôi chưa t vn được lòng mình là có nên tiến ti hay không.  Mc dù  là người sng trên đất M, nhưng tôi chưa qua ni ngch ca Trung Hc Đệ Nht Cp, còn Hng Lan  đã bò lên năm th hai Đại Hc.  S chênh lch này khi biết rõ, nàng có khinh thường tôi không ?
Đêm trăng min quê mc mc và yên tnh quá.   Đồng h treo tường đổ 12 tiếng.  Tôi vn không sao ng được.  Múi gi chênh lch, bây gi là 12 gi trưa ti Illinois...  Tôi cht nghe tiếng Hng Lan quát tháo, chi bi.  Có tiếng đáp li nho nh...  Có l nàng ry rà người giúp vic, vì theo ông c nói ban chiu, người giúp vic làm qun qut  mi chuyn trong gia đình khiến Hng Lan thêm lười biếng.
*
Sáng hôm sau tôi thc gic mun vì mt đêm trn trc.
Má Hng Lan cho biết Hng Lan ch tôi ng dy để cùng nhau ra ch Long Khánh ăn sáng.  Ch mãi không được nên nàng đã đi vi ch dâu và dn s mua h tíu mang v cho tôi.
Khong gn trưa, Hng Lan và người ch dâu v.  Ngoài phòng khách,  tôi nghe Hng Lan tíu tít sai người làm hâm nóng h tíu cho tôi và ba má nàng trong phòng ăn kế bên.  Li nói lăng xăng ca Hng Lan khiến ông bà c có v vui.
Ông nói:
- Tánh tình con nh hay càu nhàu, quu gt.  Hôm nay nó tr tánh, chc cháu biết ti sao ri phi không ?
Tôi gt đầu, biu l thông cm.
Ch người làm đặt mâm nhôm tròn đựng ba tô h tíu bc khói.  Hng Lan cau mày:
- Cái ch này hư quá, sao không ly mung ?  B bt người ta cm tô húp nước lèo sao ?
Tiếng d nh và có v s st.
Vào phòng ăn, ông bà c thân mt mi tôi cm đũa.  Tôi cm thy ngon ming vi tô h tíu mà lâu lm tôi mi được thưởng thc hương v quen thuc này.
Khi ăn xong ba, Hng Lan dn tôi thăm vườn cà phê sau nhà.  Đến cnh giếng nước, Hng Lan sai ch giúp vic kéo nước để nàng ra mt, ra tay trước khi đi.  Bàn tay nàng trng nõn, mm mi, chng t nàng không bao gi mó tay vào bt c vic gì.  Ch giúp vic vô tình xi nước mnh khiến ng qun Hoàng Lan ướt sũng.  Nàng la oai oái và ging ly thùng nước, đập mnh vào tay ch giúp vic.  Tôi bt ng trước hành động ca Hng Lan. Hng Lan ngúng nguy tr vào nhà thay qun áo và dn tôi ch.
Cnh sc đáy thùng nước chém rách tay ch giúp vic.  Máu tươi ri r ra.  Động lòng trc n, tôi rút vi khăn mùi soa bó vết try sướt trên tay ch người làm.  Đến bây gi tôi mi nhìn rõ tn mt con người xu s đó.
T đôi mt mt mí ca ch giúp vic, hai git l lăn dài trên gò má gy gò và xanh xao.   Ch nhm nghin mt li, tay chân run ry.  Ch mc b qun áo đen cũ bc thếch, sn vai.  Tóc tai rũ rượi, mt thâm qung, ch rũ, mt mi, chng t mt  người làm nhiu mà thiếu ng và thiếu ăn.
Bt thn tôi nm cht hai bàn tay xương xu và chai cng ca người trước mt.  Gương mt cách đây hơn hai mươi năm tôi đã rung b...  Gương mt mà tôi ghi nh, chôn cht tn đáy tâm hn vì hi hn và lương tâm cn rt...  Huyn, người v bc phước ca tôi đây sao ?   C nước Vit Nam by tám mươi triu. người, c nước Vit Nam rng mênh mông; cao xanh, ơn trên nào dun ri cho tôi li gp được nàng đây ?  Đây là gic mơ hay s tht ?
Tôi nói trong xúc động:
- Huyn phi không ?
Tiếng nc người đối din mt lúc mt to... 
Tôi hi tiếp:
- Huyn có nhn ra .... anh không ?
Đắn đo mt  lát, Huyn gt đầu:
- Làm sao... tôi quên được... ông.
- Sao Huyn không đến hi han anh ?
Huyn yên lng không đáp.  Tôi cm nhn nim chua sót hin trên mt Huyn.  Hai giòng l tiếp tc trào ra... Lúc Huyn còn là con gái, tôi đã dã man  rung ry Huyn, hung h bây gi Huyn ch là thân phn người làm công mt rp, làm sao Huyn dám gi chuyn vi tôi, mt Vit kiu t M v, đang có ý định kết hôn vi Hng Lan, ch ca Huyn.  Mc cm người cùng đinh khiến Huyn âm thm chu đựng, vì cuc đời Huyn bt hnh t lúc bước lên xe hoa.
Tôi đã làm mt tui thanh xuân ca Huyn.  Tôi đã đẩy Huyn vào mt hoàn cnh cc k bi đát... Đền bù Huyn bao nhiêu mi xng đáng để lòng tôi không còn ray rt ?
Tôi xoa nh đôi bàn tay Huyn.  Đôi bàn tay đã lao động ct lc, vt v  nuôi ba má tôi trên vùng Kinh Tế Mi.  Đôi bàn tay con dâu tho hin này đã chôn ct ba má tôi, to m yên m đẹp cho cha m chng.  Đôi bàn tay này dù không trng tro, không thuôn đẹp búp măng, nhưng đã gói trn ni bun rưng rc trong tà áo cưới ca Huyn vi chiếc áo cũ ca tôi trước khi dn thân vào cuc đời vô định, không nơi nương ta, không biết ngày mai s ra sao...  
Dù thy Hng Lan l dáng v kinh ngc,  đứng trân trân nhìn, tôi vn nm cht tay Huyn như không mun đánh mt nàng ln th hai.  Huyn đây mi là người v thc s ca tôi... /.
Minh Nhã Nguyn Thanh Dũng

Nguyễn Thanh Dũng




GIÃ BIỆT MÙA HÈ
Minh Nhã Nguyễn Thanh Dũng