Sunday, June 19, 2016


                               HOME 
 
Trong Mơ Em Đã Đến 
Họa ý bài thơ "Mùa Hè Năm Ấy" của Đoàn Thủy Tiên.

Hãy xin, sẽ được; hãy tìm, sẽ gặp, hãy gõ cửa, sẽ mở cho.
Kinh-Thánh, Ma-thi-ơ 7: 7
 
Rainy Season Scraps, Graphics and comments
                                        Nguồn: NET
1. 
Trong mơ em đã đến má hồng 
Ánh mắt đa tình làn môi cong 
Thân hình tuyệt mỹ ôi hoang tưởng! 
Buổi chiều Thiên Bửu tiếng chuông ngân...

Mái tóc đen tuyền buông óng ả 
Tà áo mây bay trắng xóa chiều 
Hoa sứ tháng tư hương ngát cả 
Một vùng cây cỏ lối em qua

Ta đi bên cạnh lòng si dại 
Như chiếc lá vàng lảo đảo rơi 
Như cánh cò chao nghiêng ruộng lúa 
Và dòng sông cát nước bồi hồi

Ta đi bên cạnh lòng hư ảo 
Cuộc đời rất thật tưởng như mơ 
Lòng trai đã mở muôn cánh cửa 
Rực rỡ hào quang đêm chúc hoa

Em đến mùa Hè cho trái chín 
Me già thêm huyễn hoặc trăng xanh 
Cổ tự mái cong sầu vạn cổ 
Và sa di lòng rộn tơ tình

Em đến nghìn thiên kinh vạn điển 
Chỉ còn một chữ Sắc (thị không) 
Em đến Niết Bàn xa vụt hiện 
Và luân hồi cũng hóa hư không

Em đến trục thời gian gãy đổ 
Trái tim yêu mở khóa hồng trần 
Sa di cởi áo rời Thiền viện 
Theo em qua mấy nẻo phù vân?

2. 
Cuộc đời rất thật tưởng như mơ 
Mấy chục năm qua khói lửa mờ 
Đêm nghe tiếng súng tưởng tiếng pháo 
Đại bác cầm canh ru trẻ thơ 

Bao năm đi dưới những lằn đạn 
Qua vùng xôi đậu hằn dấu bom 
Qua trũng bóng chết đầy mìn bẫy 
Qua xác người, qua nước, qua non

Bao năm mạng sống treo đầu gậy 
Chỉ mành lơ lửng những đêm trường 
Không nhà, không cửa, không con cái 
Đất Đỏ điêu tàn đứng cạnh đường

Mùa Xuân năm ấy Phước Tuy mất 
Dân chúng tìm đường về Sài Gòn 
Em cũng đi tìm giữa ngơ ngáo 
Đi tìm Chu Hải, Cấp, Long Sơn! 

Mùa Xuân năm ấy GK3 
Mấy chục tù binh xương bọc da 
Người sống không chôn nổi người chết 
Long Khánh buồn như những tiếng gà

Thất thểu đi tìm qua tháng năm 
Đi tìm qua núi thẩm, non xanh 
Em đã đi tìm và đã gặp 
GK3 chuyển trại về thành

Nhưng GK3 đã trả lời: 
"Tù binh chưa được lệnh thăm nuôi"
Giữa Mùng Hai Tết tim em đứt 
Giọt lệ em rơi giữa phố người

Mùa Xuân năm ấy Bù Gia Phúc 
Mấy nghìn cải tạo da bọc xương 
Bạn với cải trời, tre, dang, nứa... 
Mắt mờ ai gục ngã trên đường?

Phước Long ơi núi đồi biên giới! 
Đã nuôi ta sống những ngày tang 
Chiều Xuân nắng rớt trên rẫy Thượng 
Ta thấy Phước Long héo hắt buồn

Mùa Xuân năm ấy chẵn ba năm 
Em đã đi tìm giữa núi rừng 
Giấy, viết, gạo, đường... và có cả 
Dưa hành, thịt mỡ, bánh chưng xanh 

Nhưng Bù Gia Phúc chẳng cho thăm 
Em về nước mắt chảy khôn cầm 
Từ ngày kết mối duyên phu phụ 
Sầu như tơ liễu rũ sau đầm 

Bao năm khói lửa sầu nối sầu... 
Hòa bình tiếp nối cảnh xa nhau 
Em về trên những đường thiên lý 
Đất Đỏ mù sương phủ mái đầu 

Đất Đỏ về đâu ba năm qua? 
Không chồng con cũng chẳng mái nhà 
Tháng năm lờ lững như chiếc lá 
Giữa dòng nghiệt ngã bóng Xuân qua

Đất Đỏ ơi tình sâu nghĩa nặng! 
Một thời lửa đạn chở che ta 
Cứu ta từng đường tơ kẽ tóc 
Đưa ta về những bến hiền hòa 

Đất Đỏ ơi nghĩa nặng tình sâu! 
Ba năm còn đó chẳng hoen màu 
Bao giờ ta trở về Đất Đỏ? 
Một rừng vú sữa lá âu sầu 

Người yêu ơi em khổ vì ta 
Tình chồng nghĩa vợ tám năm xa 
Từ ngày tri ngộ trên Thiên Bửu 
Má hồng phai nhạt bởi vì ta

Bao năm em cùng ta kết tóc 
Cùng ta xây hạnh phúc tương lai 
Chỉ toàn nước mắt, toàn ngăn cách 
Môi cong vò võ tháng năm dài

Từ ngày em xuất giá tòng phu 
Biết đâu trên những bến sương mù 
Đời lính ta đem thân đỡ đạn 
Phía sau khói lửa là đời tù 

Đời lính bao đêm ta thức trắng 
Bao năm trực diện với tử thần 
Chén đắng đã từng quen uống cạn 
Sao còn khổ lụy đến tình em?

Em ơi đời lính tráng xông pha! 
Đem thân ra bảo vệ sơn hà 
Chiến tranh mong mỏi ngày tàn lụi 
Cởi áo chinh nhân trở về nhà

Nhưng hôm nay chẳng có ngày về 
Đầu hôm nghe tiếng con tắc kè 
Nửa đêm nghe tiếng con dế gáy 
Lòng héo khô giọt lệ đầm đìa

Nhưng hôm nay chẳng có ngày ra 
Đêm khuya nhìn thấy những thây ma 
Hồn gởi về đâu trên bến cũ?
Xương khô từng lóng lệ nhạt nhòa

Chiến sĩ ư hề sinh tử nhẹ 
Cuộc đời tù ngục lịch nào xem 
Đời em còn đẹp, em còn trẻ 
Hãy lo hạnh phúc của riêng em

Chiến sĩ ư hề sinh tử quy 
"Nhân sinh vô tử tự cổ thùy"
Xin hãy xem như ta đã chết 
Từ ngày hai mươi sáu tháng tư 

Trên vùng biên giới chim kêu bạn 
Vượn hú đầu non lạnh suối ngàn 
Con đường bụi đỏ xa hun hút 
Mây trắng về đâu hàng nối hang...

Từ vùng biên giới sầu vô hạn 
Ta gởi về em thấu nỗi niềm 
Cái nghĩa trăm năm dù chẳng vẹn 
Nhưng tình còn mãi mãi nghìn năm

Ơn em còn đó như sông rộng 
Tình em còn đó tựa non bồng 
Ba sinh hương lửa lời biển nặng 
Nghìn năm nguyền khắc cốt ghi lòng

Chiến sĩ ư hề sinh tử nhẹ 
Cuộc đời tù ngục kéo lê thê 
Đời ta ta sẽ tự xử lấy 
Đừng khóc em ơi hãy trở về!

Mấy lời nhắn gởi mong em hiểu 
Ở trong cửa tử có đường sinh 
Nguyện cầu Quán Thế Âm Bồ Tát 
Đưa em qua khỏi bến trầm luân.


 VINH HỒ

 
                                    
                                         Nguồn: NET

 
 ĐỌC BÀI THƠ "TRONG MƠ EM ĐÃ ĐẾN" CỦA VINH HỒ
Trần Minh Hiền Orlando ngày 24 tháng 6 năm 2016

Thi sĩ Vinh Hồ có rất nhiều bài thơ hay nhưng trong số đó có một bài mà tôi đọc đi đọc lại càng thấy hay và xúc động mãnh liệt. Đó là bài thơ TRONG MƠ EM ĐÃ ĐẾN viết khi ông đang ở trong ngục tù cộng sản sau năm 1975. Bài thơ dài nhưng làm cho người đọc phải đọc liền một mạch vì câu chuyện tác giả kể quá sâu sắc, quá xúc động, chân thành và chân thật. Hình ảnh người vợ tù, phu nhân của thi nhân cũng giống như hình ảnh người vợ của dân ca, của cụ Trần Tế Xương gánh gạo nuôi chồng, đã lặn lội đón năm, sáu chuyến xe từ Đất Đỏ để lên đến trại Bù Gia Phúc thăm chồng với gồng gánh thăm nuôi nặng nề cực khổ nhưng đến nơi thì những kẻ cai tù cho biết chưa được thăm nuôi. Người phụ nữ trẻ chết đứng như trời trồng chỉ biết khóc than. Nhà thơ nghe tin mà đau đớn cả tâm hồn. Và thấy em đến trong mơ. Năm 1975 tôi (TMH) được năm tuổi và cũng đã có nhiều chuyến cùng Má đi thăm Ba cực khổ như vậy nên tôi hiểu và vô cùng thương cảm. Cả bài thơ câu nào cũng hay, chữ nào cũng hay.
Mở đầu bài thơ nhà thơ viết:

Trong mơ em đã đến má hồng
Ánh mắt đa tình làn môi cong
Thân hình tuyệt mỹ ôi hoang tưởng!
Buổi chiều Thiên Bửu tiếng chuông ngân...


Hình ảnh người vợ, người tình xinh đẹp, hiền hậu xen lẫn trong hình ảnh quê hương. Tác giả đã tài tình dùng ngôn ngữ thi ca chuyên chở diễn đạt xuất sắc tình cảm, tâm tư khắc khoải đau đớn của mình trong nỗi nhớ vợ, thân phận kẻ bị tù đày và vẽ nên bức tranh thật buồn mà thật đẹp có thiên nhiên cây cỏ, kỷ niệm đan xen nhau chập chùng chan chứa. Hãy đọc:


Ta đi bên cạnh lòng si dại
Như chiếc lá vàng lảo đảo rơi
Như cánh cò chao nghiêng ruộng lúa
Và dòng sông cát nước bồi hồi

Ta đi bên cạnh lòng hư ảo
Cuộc đời rất thật tưởng như mơ
Lòng trai đã mở muôn cánh cửa
Rực rỡ hào quang đêm chúc hoa

Em đến mùa Hè cho trái chín
Me già thêm huyễn hoặc trăng xanh
Cổ tự mái cong sầu vạn cổ
Và sa di lòng rộn tơ tình

Em đến nghìn thiên kinh vạn điển
Chỉ còn một chữ Sắc (thị không)
Em đến Niết Bàn xa vụt hiện
Và luân hồi cũng hóa hư không

Em đến trục thời gian gãy đổ
Trái tim yêu mở khóa hồng trần
Sa di cởi áo rời Thiền viện
Theo em qua mấy nẻo phù vân?


Những từ ngữ tuyệt vời:

Em đến trục thời gian gãy đổ,
Cuộc đời rất thật tưởng như mơ,
Em đến mùa Hè cho trái chín,
Me già thêm huyễn hoặc trăng xanh

Và tôi thích nhất là khổ 4 câu sau:

Em đến nghìn thiên kinh vạn điển
Chỉ còn một chữ Sắc (thị không)
Em đến Niết Bàn xa vụt hiện
Và luân hồi cũng hóa hư không"

Chỉ bốn câu này cũng đủ cho bài thơ bất tử, cho lòng tôi hốt nhiên đại ngộ, cho lòng người còn lại chữ tâm.
Cảm ơn thi ca, cảm ơn thi nhân đã đem đến cho đời những niềm hạnh phúc mong manh giữa muôn trùng đau khổ.
Và qua phần thứ hai tác giả Vinh Hồ viết về những ngày sau 30 tháng 4 năm 1975 khi Việt Nam Cộng Hòa bị Cộng Sản cưỡng chiếm:

Mùa Xuân năm ấy Phước Tuy mất
Dân chúng tìm đường về Sài Gòn
Em cũng đi tìm giữa ngơ ngáo
Đi tìm Chu Hải, Cấp, Long Sơn!


và:


Nhưng GK3 đã trả lời:
Tù binh chưa được lệnh thăm nuôi
Giữa Mùng Hai Tết tim em đứt
Giọt lệ em rơi giữa phố người


Không có gì đau đớn hơn, không có gì đau khổ hơn.
Nhà thơ thương vợ vô cùng và đã viết bằng máu và nước mắt:

Người yêu ơi em khổ vì ta
Tình chồng nghĩa vợ tám năm xa
Từ ngày tri ngộ trên Thiên Bửu
Má hồng phai nhạt bởi vì ta

Bao năm em cùng ta kết tóc
Cùng ta xây hạnh phúc tương lai
Chỉ toàn nước mắt, toàn ngăn cách
Môi cong vò võ tháng năm dài

Từ ngày em xuất giá tòng phu
Biết đâu trên những bến sương mù
Đời lính ta đem thân đỡ đạn
Phía sau khói lửa là đời tù

Rồi thi sĩ khuyên vợ: 

Chiến sĩ ư hề sinh tử nhẹ
Cuộc đời tù ngục lịch nào xem
Đời em còn đẹp, em còn trẻ
Hãy lo hạnh phúc của riêng em

Tôi (TMH) đã nghe nhiều câu chuyện về một số người vợ đã cưới chồng khác, bỏ người chồng cải tạo, tôi nghĩ chúng ta không nên trách họ, vì hoàn cảnh lúc đó quá oan nghiệt, nhưng chúng ta nên ca tụng, tán thán, biết ơn và vinh danh những người vợ vẫn một lòng một dạ thờ chồng, thương yêu, chờ đợi và khổ cực thăm nuôi suốt bao năm tháng trong đó có phu nhân của thi sĩ Vinh Hồ, có Má tôi và có rất nhiều người khác. Họ xứng đáng được biết ơn, được tán thán và ca tụng, vinh danh vì chính họ đã hy sinh tuổi trẻ của mình cho chồng con và đem lại cho chúng ta những bài học tình người quý giá.
Và cuối cùng thi sĩ kết luận:

Chiến sĩ ư hề sinh tử nhẹ
Cuộc đời tù ngục kéo lê thê
Đời ta ta sẽ tự xử lấy
Đừng khóc em ơi hãy trở về!

Mấy lời nhắn gởi mong em hiểu
Ở trong cửa tử có đường sinh
Nguyện cầu Quán Thế Âm Bồ Tát
Đưa em qua khỏi bến trầm luân.

Cảm ơn thi sĩ đã đem đến cho đời một bài thơ hay, một hạt ngọc long lanh của tình nghĩa vợ chồng thiêng liêng chẳng gì thay thế được, chẳng gì so sánh bằng và chẳng có ngôn từ nào nói hết được. Cái tuyệt vời của thi ca là ở chỗ đó, nói về cảnh tù đày, tận cùng của sự đau khổ và nghiệt ngã nhưng vẫn ánh lên nét đẹp của tâm hồn, của hồn người chính trực.

                                       Trần Minh Hiền Orlando ngày 24 tháng 6 năm 2016

 

Nguồn: NET

 
 

No comments:

Post a Comment